Ngày Đăng: 22 Tháng 10 Năm 2015 "Không phải bỗng dưng mà Nhà nước đầu tư cho mình vài trăm triệu đến hàng tỷ đồng. Phim anh làm có tốt thì người ta mới đặt hàng chứ", đạo diễn của hàng trăm phim, trong đó có Ba lần và một lần quả quyết.
- Theo anh, làm phim bây giờ gặp những khó khăn gì?
- Hiện nay các hãng phim chỉ có một giá chung. Phim phức tạp cũng như đơn giản, thành phố cũng như nông thôn, vậy nên ít đạo diễn dám làm những phim có đề tài phức tạp mà chỉ tập trung vào chủ đề về sinh viên, ma tuý, đi ở, tham nhũng, bối cảnh ngay tại thành phố. Trông thì hào nhoáng nhưng vô cùng rẻ. Muốn cho điện ảnh đa dạng phát triển tốt thì nên chăng trả tiền theo nội dung, theo bối cảnh. Phim hay, có thưởng. Phim làm ra không chiếu được thì đền. Cần tạo ra cạnh tranh sẽ bớt được hiện tượng làm phim kém mà vẫn được làm nhiều. Nếu cứ tình trạng này thì phim ta càng lúc càng trở nên nghiệp dư, càng đơn giản từ nội dung đến hình thức. Tôi cho rằng báo động khủng khiếp nhất của điện ảnh nước ta là các chuyên viên kỹ thuật càng lúc càng thiếu.
- Biết thế, sao anh vẫn cứ làm?
- Nếu Nhà nước trả thấp hơn nữa thì chúng tôi vẫn phải làm. Nhiều báo cứ so sánh phim ta với phim nước ngoài. Nói phim hay không cần nhiều tiền. Không cần nhiều nhưng phải đủ. Do sự thúc ép về kinh phí, hiện nay chúng tôi phải quay 70 cảnh/ngày. Nếu chỉ quay 20 cảnh/ngày thì chắc chắn phim được tỉa tót hơn. Tôi dám thách tất cả đạo diễn nước ngoài, với tiền ăn ở như chúng tôi, máy móc, phương tiện, ánh sáng (5 kg đèn) mà làm phim được như chúng tôi.
- Kinh phí cho phim eo hẹp thế thì anh xoay xở như thế nào để sống được?
- Có thể nói tôi bây giờ sống hoàn toàn bằng tiền làm phim, dù có phim tôi bị lỗ. Ở hoàn cảnh như chúng ta thì làm đạo diễn cũng cần phải biết quản lý kinh tế. Với Điện ảnh chiều thứ bảy, Nhà nước trả 49.600.000 đồng/tập, cơ quan thường trú phía Nam của VTV trả 76 triệu đồng/tập. Mọi thứ phải có biểu giá Nhà nước, riêng tiền cát-xê diễn viên, bối cảnh, ăn ở và đi lại của đoàn phim phải thoả thuận riêng. Đây là một bài toán. Bảng giá cho đạo diễn là 5 triệu đồng/phim. Tôi tự làm họa sĩ thiết kế, tự làm phó đạo diễn, tự đánh nổ, phục trang tự tạo để tiết kiệm. Ăn uống của đoàn tôi đảm bảo ăn ngon, ăn đủ, không phát tiền mà tổ chức nấu ăn tại chỗ. Tôi không lấy họa sĩ thiết kế (5 triệu đồng/tập) vì nếu giao cho họ thì chẳng có gì để quay. Cần một thúng tôm chết thì họ chỉ mang về một kg. Tôi thuê chủ nhiệm để tính toán, chi tiêu theo đúng sự quản lý của tôi. Nói thật, không đạo diễn nào muốn làm chuyện này.
- Đấy mới chỉ là chuyện sống được, còn để phim coi được thì sao?
- Tôi có thể tự hào là về phim chiến tranh, không ai làm được như tôi. Tôi quan niệm thành phần sáng tác như quay phim, âm nhạc phải là người đồng sáng tạo với đạo diễn. Bởi thế, theo giá Nhà nước quay phim 1,8 triệu đồng/tập, tôi trả 4 triệu vì tôi nghĩ số tiền 1,8 triệu chỉ bằng tiền quay đám ma đám cưới. Người quay phim sẽ không lao động. Với nhạc sĩ cũng thế, giá Nhà nước 1,7 triệu đồng vừa tiền sáng tác vừa tiền phòng thu thì ông nhạc sĩ chỉ cho mình cái thứ âm nhạc trong ngăn kéo. Tôi sẵn sàng trả 3,5 triệu đồng. Tiền nào của nấy.
- Anh nghĩ gì khi có ý kiến cho rằng anh là người hay chửi bới diễn viên?
- Đấy chỉ là "thủ đoạn" để cho diễn viên vào vai được. Đối với những diễn viên có nghề, tôi không bao giờ dám nói. Anh có thể tin rằng tất cả những diễn viên đã đóng với tôi thì không bỏ tôi. Tôi thường nói với họ: "Làm với tao thì vất vả vì làm với đạo diễn biết diễn. Tao cần cái thật. Tiền thì không nhiều, nhưng có bao nhiêu thì được cầm đủ mang về".
(Theo Gia Đình Xã Hội)
Sources: Vnexpress |